Đà Nẵng - Quảng Nam, khi hai cánh tay cùng chụm lại
Việc hợp nhất Quảng Nam và Đà Nẵng không đơn thuần là một động tác cộng dồn dân số, địa giới hay tài nguyên kinh tế của hai địa phương lại với nhau.
Một góc vịnh Nam Ô của Đà Nẵng. Ảnh: Kim Liên
Mà đó là bước ngoặt mang tính khởi đầu để định hình tương lai cho một siêu đô thị với bản sắc phát triển mới, hội tụ những giá trị độc đáo mà hiếm nơi nào trên cả nước có được.
Có thể hình dung suốt nhiều năm qua, kể từ khi chia tách vào năm 1997, Đà Nẵng và Quảng Nam đã phát triển như hai cánh tay mở rộng của miền Trung: một bên là đô thị biển hiện đại, một bên là vùng đất di sản và sinh thái nguyên sơ.
Bây giờ, khi hai cánh tay ấy hợp nhất, cùng chụm lại, thì cơ hội không chỉ dừng lại ở mở rộng không gian hay quy mô kinh tế. Mà điều đáng để kỳ vọng hơn là khả năng tái thiết lại mô hình phát triển, từ đơn ngành sang tích hợp, từ hướng biển đơn thuần sang đô thị đa tầng gồm: biển – núi – rừng – sông – phố cổ.
Đà Nẵng mới không chỉ là một thành phố lớn hơn về diện tích và lớn nhất trong 6 thành phố trực thuộc Trung ương của cả nước mà còn mang trong mình nhiều bản sắc độc đáo. Là nơi mà yếu tố văn hóa, sinh thái, công nghệ và con người cùng hòa quyện, tạo ra sức hấp dẫn riêng biệt và bền vững.
Khi đã có trong tay di sản thế giới như Hội An và Mỹ Sơn, hệ sinh thái đa dạng bậc nhất cả nước như Cù Lao Chàm, Sơn Trà, Sông Thanh… và hạ tầng hiện đại như sân bay quốc tế, cảng nước sâu, khu công nghệ cao, Đà Nẵng sau sáp nhập đứng trước một cơ hội hiếm có: tái định vị mình như một thành phố hội tụ, không chỉ để sống, làm việc, mà còn để cảm nhận, khám phá và gìn giữ giá trị.
Tuy vậy, Đà Nẵng mới cũng đang đứng trước không ít thách thức với câu hỏi, làm sao để những phần riêng biệt không bị hòa tan, mà được tôn vinh đúng mức, hòa quyện thành một tổng thể có chiều sâu?
Và tới đây mỗi một sản phẩm du lịch, mỗi quy hoạch không gian, mỗi chính sách kinh tế… đều phải gắn liền với câu hỏi: Đà Nẵng mới là ai trong bản đồ phát triển quốc gia và quốc tế?
Thực tế đã chứng minh, bản sắc của một đô thị không tự sinh ra từ bê tông hay chỉ số tăng trưởng. Mà nó bắt nguồn từ cách người dân tự nhận diện mình, từ sự gắn bó giữa cư dân và mảnh đất, từ cảm giác thuộc về một không gian chung.
Với hơn 3 triệu người dân Quảng Nam và Đà Nẵng tới đây, điều quan trọng không chỉ là họ sống ở đâu, mà là họ sống như thế nào trong một đô thị mới: có thân thiện không, có công bằng trong các chính sách hay không, có đáng tự hào không?
Vậy nên, yếu tố con người, đặc biệt là đội ngũ quản lý, chính là điểm tựa của mọi kỳ vọng. Đà Nẵng mới sẽ khó có được bản sắc đô thị, sẽ không còn đáng sống nếu như thiếu đội ngũ quản lý đủ tầm nhìn để hài hòa cái mới và cái cũ, để kết nối hiện đại với truyền thống, để đặt phát triển vào trung tâm nhưng không đánh mất linh hồn của một vùng đất.
Đó là cơ sở để Đà Nẵng mới không chỉ vươn cao hơn mà còn trở thành một hình mẫu phát triển đặc sắc, bền vững và đáng sống bậc nhất Việt Nam.